Đi Một Chặng Đường Dài ...Cuối Cùng Cũng Phải Buông Xuôi...

 

Đi Một Chặng Đường Dài ...Cuối Cùng Cũng Phải Buông Xuôi...

Tác giả: Lanhanh

Thể loại: Truyện ngắn

 *   *  *   *    *    *    *

Có lẽ em rất buồn, buồn đến nao lòng, cuối cùng chúng ta cũng phải buông, bỏ. Những tưởng những gì đau khổ đã qua sẽ kéo chúng mình trở lại, xích lại gần nhau hơn, nhưng không phải?... Anh cũng buồn  rất nhiều. Cuộc sống không có em bao năm qua anh đã từng vùi đầu vào công việc để quên, anh đã từng cố gắng rất nhiều, cho cuộc sống tốt hơn và để nó đi vào quỹ đạo vốn có của nó. Đôi khi anh vẫn từng gọi tên em trong mơ hồ, mà không hiểu vì sao ?... Vẫn cảm giác ấy, vẫn ánh mắt ấy, vẫn giọng nói ấy khiến chúng ta gần bên nhau. Nhưng giờ thì sao? Ông trời như muốn trêu đùa, như muốn thử thách chúng ta một lần rồi, một lần nữa..?.. Nhưng có lẽ lần này không thể nữa rồi phải không em. Giọt nước mắt không chàn my, nó đã trai sạm, nó đã chìm đắm trong sâu thẳm trái tim. Vết thương bởi chính chúng ta tạo ra, anh không hiểu và giờ cũng không muốn hiểu nữa.

Chúng mình đã có lần nào bên nhau cùng ngắm ánh trăng non chưa em?.. chúng mình chưa phải không em? chúng mình đã từng bao giờ đi dạo chưa nhỉ?.. anh chợt quên hết giờ chỉ còn lại những lời khắc khẩu của đôi ta. ?.. Hiểu nhau mà hóa chúng ta không hiểu nhau chút nào. Anh đã từng nghĩ mọi chuyện về em đều tốt, anh từng nghĩ về em khi trống vắng, anh đã từng muốn níu giữ em ở lại. Nhưng tình yêu hình như hóa hận cả một đời.

Anh biết, em đã từng rất yêu anh và anh cũng vậy, số phận đã đẩy chúng ta gần nhau, rồi lại xa nhau chừng ấy... bao năm qua anh sống trong nối tiếc, bao năm qua anh sống trong hoài niệm, rất nhớ nhớ em.  Cuộc hội ngộ này anh cũng muốn mình cùng bước bên em, thấy em cười, em vui, em sống được hạnh phúc là anh vui lắm rồi. Với anh thế là đủ, bao nhiêu lo toan cuộc sống bộn bề, anh muốn giúp em sống tốt hơn. Anh biết những gì em đã trải qua làm con tim em băng giá, anh biết những điều em làm cho anh là bằng cả tấm lòng, và anh cũng biết anh không thể cho m được hạnh phúc.... Bước những bước trên con đường dài lặng lẽ anh chỉ muốn mình vùi đầu vào công việc, công danh đấy, sự nghiệp đấy, bao bộn bề em biết không! Anh đã nghĩ em hiểu anh, hiểu tất cả những gì thuộc về anh, tất cả việc anh làm và cần làm, trong đó anh vẫn nghĩ một phần dành cho em. 
Còn không em

Nhưng hôm nay thì hết thật rồi phải không em?.. ngày chúng ta gặp lại anh rất vui mừng, anh đã phải kiềm chế tất cả cảm xúc bao lâu nay. Những câu chuyện dẫn chúng ta gần hơn một chút, em cười, em nói làm tâm hồn anh thấy thật thoải mái và nhẹ nhàng. Bao năm qua em cũng đã thay đổi cứng rắn, rắn giỏi hơn rất nhiều... Những điều anh muốn nói, muốn tốt cho em, em lại thấy như một gánh nặng, những điều anh chia sẻ với em để chúng ta cùng có cuộc sống tốt hơn thì em lại cảm thấy buồn tủi và buông xuôi, những lời anh nói em lại thấy rất buồn, anh cảm giác như em muốn che dấu một điều gì đó. và chúng ta vô tình lại đẩy nhau vào những tình huống làm tổn thương nhau, chúng ta vô tình làm chúng ta đau thương hơn một ít...

Đêm nay bầu trời không một ánh sao đêm, anh muốn tìm trên đó một ánh sáng thôi nhưng không thể, bầu trời tĩnh lặng, chìm sâu vào trong bóng đêm chỉ có những ánh đèn đường lấp ló. Bóng tối buông dài trên những ngọn cây, anh muốn tìm thấy nó để mong có thể một lần nữa quay về nhưng vô vọng. Cuối cùng tất cả đã rời xa anh, chỉ còn lại văng vẳng bên tai những lời em nói mà anh nghĩ là không bao giờ như thế, không bao giờ anh có thể xóa nhòa bóng hình em. Bất giác anh chợt nhận ra sự xung đột giữa cách hiểu và suy nghĩ của chúng ta khiến anh và em mãi rời xa. Đứng trên mỗi phương diện, lập trường của con người, chúng ta sẽ có cách hiểu khác nhau, chúng ta đều có quan điểm riêng, có thể anh cho rằng việc đó em làm là rất tốt, nhưng với em lại ngược lại, bởi trong em tình cảm không thể mất đi, bởi trong em có lẽ chưa thể buông xuôi, anh có lẽ đã vô tình làm nỗi đau ấy trỗi dậy. Hay căn bản nhất thời chúng ta quá căng thẳng về công việc, biến chúng ta thành gánh nặng của nhau.

Đêm nay, một lần nữa anh nhớ về em, một lần nữa, anh buông bỏ, và một lần nữa anh muốn tìm về ký ức tươi đẹp của chúng ta, để rồi phải dấu em mãi mãi nơi sâu thẳm trái tim. Cuộc sống quá bận rộn, nó giống như một trò chơi và guồng quay lại bắt đầu, anh sẽ không thể nghĩ thêm gì nữa, chỉ biết chúng ta như một ván cờ, nếu đi đúng hướng, ván cờ sẽ cho chúng ta có thể về bên nhau, còn không nó chẳng khác gì một đường thẳng song song dù có thật gần nhưng cũng chỉ là mãi mãi rời xa nhau, không thể gặp được nhau mà thôi.

Em có thể buông bỏ không?.. nếu thấy không thể nữa thì buông tay? có thể em cũng nghĩ lúc nào anh cũng cho mình là đúng, nên vô tình làm chúng ta tổn thương, có thể anh lúc nào cũng nghĩ em lúc nào cũng cho mình là đúng, nên chúng ta mãi mãi không thể hiểu được nhau. Phút giây anh viết những dòng chữ này chỉ mong em vẫn một ngày, chỉ mong em hiểu anh, chỉ mong em có cuộc sống tốt và chỉ mong sau này nếu chúng ta gặp lại nhau thì vẫn có thể nói cười, đừng như giờ vô tình chúng ta làm tổn thương nhau em nhé.

Vết trượt dài trên đường đời anh vẫn nghĩ mình chúng ta sẽ gặp lại nhau, hòa thuận cùng bước tiếp chặng đường còn lại, nhưng giờ nó chỉ là những mơ hồ thôi em và cuối cùng thì chúng ta cũng đành phải buông xuôi...!

 

 Hết ./.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến